2014/07/13

Chronicle of my mind

Mỗi khi đọc lại 1 tiểu thuyết hay nghe lại 1 bài hát nào đó…đọng lại trong đầu mình không chỉ là nội dung, giai điệu của tiểu thuyết hay bài hát mà còn là bối cảnh, thời gian, sự kiện liên quan…(ờm, thiệt khó nói) của lần đọc/nghe đầu tiên.

Kiểu nếu như nghe lại Get over của Hikaru no Go:
If you can give it up, it’s because you didn’t really want it to begin with
If you can forget it, it’s because you didn’t even need it
Mình sẽ nhớ đến hồi lớp 7, ừm…đỉnh cao của cuộc đời mê muội Nhật của mình, cái thời mà những ước mơ liên quan đến cái đất nước quỷ đó bám dai nhách trong não bộ mình từ ngày này qua ngày khác (và thiệt là sung sướng khi mình có thể tuyên bố là bây giờ nó đỡ ám nhiều rồi)

Hay như nghe Days (ôi cái bài uỷ mị chẳng muốn nghe lại tí nào)
明日の夢見て輝いてた日々忘れてないよ今も
出会えたこと全てが偶然じゃない気がするよ
Đấy, mình sẽ đau khổ nhận ra hồi ý mình đã từng có 2 đứa bạn…(ôi khúc sau thì chẳng muốn nói tới cho thêm đao lòng.

Nói chung là nhờ cái trò lưu giữ kí ức bằng nhạc, phim, tiểu thuyết này mà ba mớ nhật ký bá láp đối với mình hổng có tí xiu cần thiết nào hết. 
Phải chi cũng có bài hát nào mà nghe xong khiến mình có thể đọc vanh vách mớ từ vựng tiếng Nhật học hoài ko nhớ kia thì hay biết mấy.

(Lược bỏ :v)

Mấy hôm nay nằm nhà rảnh quá nên đọc lại mớ Chuyện xứ Lang Biang của nhà văn VN yêu thích của mình, bộ truyện đã kết thúc năm 2006.
Như thường lệ, ba cái chuyện của 7, 8, 9 năm trước lại lù lù hiện về trong đầu mình sau khi mình bấm nút tắt ebook :v

Tự kỷ, hết sức tự kỷ ==“

Ôi, thế íu nào lại là cái năm 2006 chết tiệt đó ….
(hí hí, WC 2006, Kawaguchi thân yêu siêu toả sáng trong trận gặp Croatia)

Mình đã lải nhải ko biết bao nhiêu lần, ở tùm lum chỗ, với cả đống người rằng cái thời mình muốn quay lại nhất (ấy là trong trường hợp mình có thể quay lại) là hồi cấp 2. Nhưng chắc là mình chưa kịp xì cho ai biết trong mớ đó thì năm 2006 là năm mình lưu luyến nhất hạng.

Năm ấy mình 14 tuổi, có 3 đứa bạn thân, có ước mơ to bự trong đời muốn theo đuổi, có người thích mình, có người mình thích (chỉ đau là íu phải cùng 1 người ==”), có vài tài lẻ như vẽ, thủ công, làm thơ, viết văn (và rất tiếc khi phải nói là hoàn toàn teo biến hết trọi sau 8 năm). 2006 còn là năm của nhiều bộ manga xuất sắc như Samurai deeper Kyo, One Piece… Là năm mình bắt đầu xem những bộ live action đầu tiên dù chẳng hiểu diễn viên nói cái quần gì (GTO, Salor Moon, Kindaichi, Prince of tennis). Cũng là năm mình lọ mọ mua về cuốn từ điển Nhật - Việt để tra vài từ hay nghe thấy được khi nghe nhạc (vãi cả sung)…

Nói chung là 1 năm vô cùng ý nghĩa, nhất là khi mình đang nhìn về nó từ góc nhìn của mình hiện tại (nhàm chán, lười biếng, chẳng còn ước mơ, rảnh rỗi bỏ mịe, bất tài vô dụng, bạn bè đâu mất hết…)

Ôi…