2017/03/12

2016/12 Vân Nam (3) - Lang thang ở Côn Minh

24/12

Đến Côn Minh vào khoảng 13h địa phương. Sân bay quốc tế Trường Thuỷ rất to và đẹp, xây theo kiểu mái vòm. Trong sân bay chắc có hệ thống sưởi nên rất ấm, làm các nữ tưởng bở: "Ủa cũng đâu lạnh lắm".
Sân bay Trường Thuỷ - hình chụp lúc về, chứ lúc đến không kịp chụp

2017/03/06

2016/12 Vân Nam (2) - Tân Sơn Nhất - DonMuaeng, ngủ bụi ở Donmuaeng

23/12
Làm tấm seo phi ở Tân Sơn Nhất trước giờ boarding
Đêm đầu tiên ngủ bụi ở sân bay Donmuang

2016/12 Vân Nam (1) - Chuẩn bị hành trang lên đường

Đã gần 2 tháng trở về từ đất Vân Nam, thế nhưng trong lòng thiếu nữ vẫn chưa nguôi cảm giác lâng lâng sung sướng sau chuyến hành trình. Một phần có lẽ do đây là chuyến du lịch nước ngoài "đàng hoàng" đầu tiên của nữ và đồng bọn (những lần đi trước chuyến thì được lo từ A-Z, chuyến thì đi Thái, hết sức dễ đi nên không cần chuẩn bị nhiều).

Để chuẩn bị cho chuyến đi kéo dài 12 ngày lần này, các nữ đã tìm hiểu, lên kế hoạch, book vé các thứ từ hơn 10 tháng trước (đi cuối năm mà đầu năm đã rục rịch chuẩn bị rồi).

2017/03/05

Lảm nhảm phủi bụi

Lâu lắm rồi không post tumblr, thật ra cũng không có gì để post, vì đây chỉ là chỗ tự kỷ của chính chủ, chính chủ không tự kỷ thì không có bài để post =]]]] Nói vậy cũng không có nghĩa là hôm nay tự kỷ. Chỉ là muốn viết cái gì đó.

Nhìn lại mấy bài post trên FB cũ, cảm thấy hồi xưa (cách đây cũng 2 năm thôi) mình vẫn còn hết sức trẻ trâu, thái độ ngông cuồng, tị nạnh ghen tức ngứa mắt với đủ thứ người =]]]] Giờ tự thấy lành tính lại nhiều hí hí (nhiều khi vài năm sau nhìn lại, lại thấy thời này vẫn còn trẻ trâu ٩(๑´3`๑)۶).

Có lẽ là vì cuộc sống bây giờ rất tốt, không phải là tốt nhất, nhưng tốt “đủ”: công việc vừa phải, có thể về đúng giờ, lương vừa phải, có thể mua được thứ mình/bố mẹ thích, về rồi thì đi học tiếng Trung, tập yoga, lâu lâu hẹn hò bạn bè, không thì về nhà bật máy tính; cuối tuần đi chơi, không đi chơi thì ở nhà đọc sách, ăn đồ ăn má nấu, lâu lâu gào lên nói chuyện với bố, lâu lâu nữa thì đi du lịch, thích cái gì thì tự bỏ tiền mua cái đó… đúng với câu “năm tháng tĩnh lặng”. Do đó mình ít khi thấy buồn phiền, thảng hoặc có buồn phiền thì chỉ là buồn mụn ơi sao mày hoài không hết ( ´Д`)=3.

Ba năm đi làm xem ra không uổng phí. Cái gì cần cố thì đã cố, thất bại gì cũng đành chấp nhận, người thấy ghét thì không miễn cưỡng tiếp xúc, chấp niệm nào buông bỏ được thì cũng nên buông bỏ. Không phải là không có nuối tiếc hay hối hận, chỉ cảm thấy nếu quay ngược thời gian, bản thân vẫn sẽ làm như thế, vẫn sẽ chọn như vậy.

Quan trọng nhất là bốn chữ “Kiếp này bình an”.

P/s 1: Thời gian trước có đua đòi làm sang, mua sách kiểu thiền tâm Phật học “Muốn an được an” (chủ yếu là do có tên mình nên ham hố). Về đọc được cái bìa sau với vài trang thì bỏ cuộc luôn, dù sách có vẻ hay. Vậy mà trong đầu vẫn lưu lại câu này: “Nếu bản thân mình không cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc thì sẽ không thể làm cho ai vui vẻ, hạnh phúc được”. Cảm thấy thật có lý, thật sâu sắc, có nội hàm =]]]] Rất thích hạp với một cô gái tri thức như mình.

P/s 2: Vừa nghĩ ra, sau này nếu có con, sẽ đặt tên nó là (Nguyễn) Nhật Duyệt An, trai gái gì cũng xài được. Nghĩa là: “mỗi ngày vui vẻ, bình an”, đời người chỉ ước mong có vậy.

Bé xương rồng mới tậu ٩(๑´3`๑)۶