2014/02/10

逃した魚大きく見える

Mình ghét viết lách, kể từ khi tốt nghiệp cấp 2 tới bây giờ. Một là càng lớn viết càng dở, hai là do lười, ba là với những sở thích, thói quen hàn lâm và có chiều sâu kiểu này não bộ mình đú không nổi. 

Nhưng dạo gần đây nhận ra mỗi khi cần giải toả, chửi bới nói xấu ai đó, than phiền gì gì đó thì FB tuyệt nhiên không phải chỗ đáp ứng tốt, với cũng sắp già rồi, thỉnh thoảng ghi lại cái gì đó mai mốt đọc hồi tưởng 1 thời trẻ trâu chắc cũng hay. Thêm nữa, tuần này và tuần trước có chuyện gây tự kỷ, ấm ức, gato với vài người, tâm trạng xuống dốc, lẩn thẩn, bức bối, rảnh rỗi sinh nông nổi…nói chung là xoắn quẩy sao đó thì đi làm cái này.

Phần đặt tên cũng khá nhức não. Xưa giờ chỉ có mình đi đặt biệt danh cho người ta, đặt cho ai thì bị hại chết luôn tên đấy, cơ mà mình thì hẩm hiu chẳng có cái biệt danh nào dùng được lâu. Thôi thì tự hào: tên ba má đặt sao gọi vậy, cơ mà gắn thêm cái đuôi ruru cho đặc sắc. Một phần ẻm là biệt danh gần đây nhất của mình ăn theo Shimazaki Haruka aka Paruru, hai thì là do (cũng ăn theo Paruru) An-ruru nghe giống An rù rù, quá đúng tính chất của mình nên quyết cmn định.

No comments:

Post a Comment