2014/03/18

Kuraigao

Lại bị nói rằng mặt em u ám quá, tính em khó gần quá, nhìn em cứ như em đang nói “Tui không thích nói chuyện với ai nha, đừng ai xáp vô nói chuyện với tui nha.” ==“

Làm như muốn vậy.

Thứ nhất vốn trời sinh, từ nhỏ mình đã chẳng mấy khi cười, chụp hình thì toàn liếc hoặc quay đi chỗ khác, cũng chẳng thích nói chuyện với ai, thích rúc vô một góc đọc truyện, đọc sách hơn là phải dòm mặt người khác, cảm thấy ba cái trò xã giao rất thảo mai, rất giả tạo, rất tốn thời gian.

Thứ hai hoàn cảnh gia đình cũng hơi khác người, từ nhỏ vốn cũng chẳng ngóc đầu lên được. Nhục nhã, xấu hổ, cảm giác đang ăn bám, cảm thấy bị khinh thường hay bị thương hại, thấy ghét ba cái khoảng cách giàu nghèo, rồi ngày ngày nơm nớp lỡ…có chuyện gì thì có khi nào mình bị tống cổ ra ngoài không ta…tính ra so với một môi trường lớn lên đặc sắc, đầy mùi kịch bản phim tâm lý éo le bi kịch như thế thì cái mặt với cái tính thế này cũng tạm gọi là lạc quan, vui vẻ lắm rồi.

Thứ ba, được di truyền từ bố cái mặt như cái mâm, phải lấy tóc che bớt lại, đâm ra đã u ám nay còn u ám hơn :v Thêm nữa mình vốn không tự tin vô nhan sắc, nên tốt nhất che được bao nhiêu thì che, tốt khoe xấu che mà ha :v

Nói chung cũng ý thức được cái mặt mình nó na ná Sadako từ lâu rồi, nhưng mà khi không bị lôi lên bêu trước mặt bao nhiêu người thì ai mà không khó chịu cho được.

Tức quá đi nghe Kimi no c/w cho hợp tâm trạng:

食わず嫌いはダメさ
見かけとは違うんだ
人は誰ももう一人
キャラを隠してる
出来ることなら両方
光も影も愛して
その全て手に入れたい
恋の裏と表

No comments:

Post a Comment